Disneyland 1972 Love the old s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 8

 Chương 23

 Tình cảm của Thiên Mỹ đang dần lung lay, một mặt cô thực sự muốn trở về hiện tại có lẽ công việc người mẫu sẽ khó giữ được, nhưng gia đình mới là điều quan trọng nhất, cô muốn trở về đều là vì nhớ gia đình. Mặt khác khi hy vọng trở về ngày một xa vời, Thiên Mỹ biết mình đã bắt đầu thích Trần Kiệt từ khá lâu rồi, đặc biệt là gần đây Trần Kiệt đối xử cô rất tốt nhưng không hề đòi hỏi ở Thiên Mỹ điều gì. Cô biết rằng việc xuyên không này chỉ có trong tiểu thuyết, nếu như có thể trở về thì chắc chắn khoa học thế giới không thể bỏ qua điều kì thú như vậy. Các nhà khoa học chỉ lo không có điều mới nghiên cứu chứ lo gì nghiên cứu việc đó khó thế nào. Hơn nữa với sự tự do ngôn luận, khoa học phát triển có người trở về được mà không hề hé răng nửa lời kể lại thì thật khó càng khó. Còn ở đây ư, ai tin cô từ tương lai đến? Cô mà nói ra họ sẽ hỏi “cô nương vậy cô nương có biết sau này dòng họ nhà ta sẽ giàu có?”, “cô nương cô nói những thứ máy móc tốt như vậy cô có thể chế tạo giúp chúng ta được không?”. Chắc chắn Thiên Mỹ không làm nổi và không biết gì rồi. Thiên Mỹ chỉ có thể nói xuông không thể làm gì để chứng minh thì ai sẽ tin cô? Cô bảo trong mấy năm nữa vua sẽ đổi ngôi, mấy trăm nữa thời đại thay đổi, sợ rằng đến lúc đó người ta đưa cô đến quan phủ chém đầu vì tội nói càn mất.
 Thiên Mỹ ngày đêm suy nghĩ rất nhiều vấn đề này, người xuyên không đến chắc chắn có, cô chính là nhân chứng. Nhưng có thể trở về ai thì chưa thấy trường hợp nào cả. Thiên Mỹ lại thở dài, hay là phó mặc tất cả ở lại bên Trần Kiệt, dù gì sau này cô cũng phải đi lấy chồng rời nhà chồng mà xa cha mẹ rồi, biết đâu ở hiện tại mọi người đã làm ma chay cho cô từ lâu rồi cũng nên. Thiên Mỹ cứ vậy xoay vòng trong suy nghĩ, đắn đo.
 Nhưng chỉ mấy ngày sau một sự việc xảy ra đã đập tan mọi lo lắng, suy nghĩ của Thiên Mỹ. Một huynh đệ của Trần Kiệt cho biết họ đã thấy tung tích của người đàn ông cô gặp ở quán trà theo đúng miêu tả của Trần Kiệt và Thiên Mỹ. Thiên Mỹ vừa vui, vừa sợ, vừa hoang mang. Cảm xúc đan xen lại làm cô rối trí, Trần Kiệt bình tĩnh không suy nghĩ nhiều, quay xe tức tốc đến nơi người huynh đệ báo. Họ đi ngày đêu đến một huyện khá sung túc so với những nơi trước đây từng đi qua, người họ đến gặp là một nhà giàu có chuyên buôn bán đồ biển đi khắp nơi còn cung cấp cho cả triều đình. Trần Kiệt và Thiên Mỹ đóng giả huynh muội từ xa tới để mua bán, họ được nghe báo lại là người họ tìm chính là ông cậu nhà này.
 Quản gia nhìn thấy hai người có vẻ ngờ vực, nhưng không ngờ Trần Kiệt lại có vốn hiểu biết nhất định về buôn bán đồ biển nên họ nhanh chóng tin tưởng. Trần Kiệt nói hai người đi đường xa có thể xin tá túc một đêm không, và bảo muốn giao dịch trực tiếp với một người áo đen, trung niên, mắt nhỏ, dáng người đến vai Trần Kiệt, vừa từ kinh thành trở về vì biết người đó buôn bán giỏi mới đến đây mua. Họ không nói gì chỉ niềm nở nói được nhưng hỏi lại số vốn hai người định mua, Trần Kiệt mang ra một túi bạc là toàn bộ số tiền còn lại sau vụ trộm tiền phú hộ vừa qua dùng để trang trải đi đường. Thiên Mỹ hết sức bất ngờ. Sau khi nhìn thấy chỗ bạc, chủ nhà không nói nhiều lập tức sai người đi sắp xếp. Buổi tối mời cơm Trần Kiệt và Thiên Mỹ, cả nhà ông ta ra ăn cơm rất gần gũi nhưng lạ thay tuy ăn cơm với khách nhưng cả vợ và con gái ông ta bảo ra mời khách.
 Trước sự tiếp đón nồng nhiệt này, Thiên Mỹ cảm thấy cảnh giác một thì Trần Kiệt cảnh giác mười. Nam nữ tuy khác mâm nhưng ông ta liên tục bảo con gái qua tiếp rượu Trần Kiệt, mỗi lần như vậy cô gái đó lại thẹn thùng cúi thấp đầu rút rượu rồi lại nhanh chóng quay về chỗ. Thiên Mỹ ngồi cùng mâm rất để ý cô ta, đó là cô gái trẻ chỉ tầm 16, 17 tuổi, nước da trắng nhưng hơi xanh, khuôn mặt cũng có nét xinh xắn dễ nhìn đáng yêu của độ tuổi này. Hẳn là cô gái này được không ít người mến mộ dù sao cũng là con nhà giàu có, dung nhan lại không đến nỗi nào.
 Thức ăn ở đây thật là ngon so với mấy ngày qua Thiên Mỹ đi trên đường. Thiên Mỹ sau một hồi cảnh giác, đánh giá giờ chỉ tập trung vào ăn.
 Vòng vo nửa buổi, cuối cùng ông chủ nhà cũng nói vào chuyện chính:
 - Ta thấy chỉ có hai huynh muội Trần công tử đi đường làm ăn thực vất vả chẳng hay công tử đã có thê thất gì chưa?
 - Công việc hàng năm vất vả, phụ mẫu đã mất cả, tại hạ thực chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
 Ông chủ nhà rất hài lòng vừa ý, nâng chén rượu lên nhấp một ngụm rồi tiếp tục:
 - Chẳng hay công tử thấy tiểu nữ nhà ta thế nào?
 Trần Kiệt giật mình giờ đã hiểu ra ý nghĩa của bàn rượu hôm nay liền cười trừ đối phó:
 - Tiểu thư nhà ta đoan trang, xinh đẹp nhất định là người đặt lễ hỏi cũng không ít.
 Trần Kiệt vừa nói xong, cô gái đó đỏ mặt thẹn thùng cúi gằm mặt. Ông chủ nhà đắc ý nói thẳng:
 - Vậy công tử có muốn đặt lễ hỏi không? Nói thật với công tử, nhà ta chỉ có mỗi mình nó là con gái, nó lại vửa nhìn thấy công tử con gái ta đã thầm thương trộm nhớ rất muốn kết duyên cùng công tử rồi.
 Trần Kiệt im lặng bối rối nhìn sang phía Thiên Mỹ không thấy cô có biểu hiện gì liền nảy sinh ý muốn thử Thiên Mỹ một lần. Trần Kiệt nói:
 - Việc trọng đại như vậy nhất thời tại hạ chưa quyết định được, xin ngài cho ta được suy nghĩ thêm.
 Thiên Mỹ giật mình đánh rơi cả đũa “suy nghĩ thêm? Vậy mà huynh bảo có tình cảm muốn lấy ta làm vợ. Cái đồ Trần Kiệt đáng chết này, khổ công ta còn đang suy nghĩ đồng ý với huynh hay không”. Cô tiểu thư tốt bụng lấy đôi đũa sạch khác mang cho Thiên Mỹ.
 Không hiểu sao biểu hiện vừa rồi của Thiên Mỹ lại khiến Trần Kiệt rất vui vẻ và hài lòng còn muốn thử cô thêm chút nữa liền giơ chén lên nói:
 - Đa tạ ngài có ý tác thành, dù sao tại hạ cũng xin kính ngài, phu nhân và tiểu thư đây một chén. – Nói rồi Trần Kiệt chậm rãi uống cạn 1 chén, rồi 2 chén…chưa đến chén thứ 3 Thiên Mỹ đột nhiên nói uống rượu cảm thấy đau đầu muốn về phòng nghỉ ngơi. Trần Kiệt mỉm cười uống nốt chén rượu rồi cáo từ nói sợ bệnh cũ của tiểu muội tái phát nên xin phép đi xem xét.
 Thiên Mỹ không biết vì sao lại tức giận, trong lòng cô như có hòn đá đè nặng không thể nào khơi thông, cô mắng chửi:
 - Trần Kiệt chết tiệt vậy mà nói có tình cảm, lấy ta làm phu nhân suốt đời chăm sóc ta, ta tin mới là kẻ ngốc đó.
 Trần Kiệt vừa tới cửa phòng Thiên Mỹ nghe được câu đó bất giác mỉm cười, anh ta gõ cửa. Thiên Mỹ đang ngồi liền lăn ra giường nằm giả bệnh rồi hô “mời vào”. Trần Kiệt bước vào tỏ vẻ lo lắng:
 - Nàng không sao chứ?
 Thiên Mỹ nhìn thấy Trần Kiệt tức tối bộc phát liền nhổ dậy ném gối vào Trần Kiệt, mắng té tát:
 - AI CẦN HUYNH QUAN TÂM, SAO HUYNH KHÔNG CHUẨN BỊ LỄ HỎI ĐỂ HỎI CƯỚI NGƯỜI TA ĐI, TA LÀ GÌ CỦA HUYNH MÀ HUYNH PHẢI ĐỂ Ý.
 - Được ta sẽ trở về nhà rồi từ nay không cần lo lắng, băn khoăn nữa, ta sẽ không nghĩ về tên Trần Kiệt chết tiệt nhà huynh nữa.
 Nhìn thái độ hăng say mắng mỏ của Thiên Mỹ khiến Trần Kiệt không khỏi phì cười, nhưng câu nói sau của cô khiến anh như người đi đêm kiếm được đèn lồng, thật sự sáng tỏ, Thiên Mỹ thực sự có Trần Kiệt trong lòng. Trần Kiệt vui sướng và hỏi:
 - Tại sao nàng lại cần lo lắng, băn khoăn, suy nghĩ về ta? Trong lòng nàng có ta phải không?
 Thiên Mỹ hốt hoảng, giật mình biết mình nhỡ miệng thốt lên:
 - Ta…
 Câu nói chưa xong Trần Kiệt liền phủ lên đôi môi cô một nụ hôn, một nụ hôn không quá sâu, chỉ xuất hiện trong giây lát, nhưng nhẹ nhàng tựa như gió sớm mai, lập tức trong lòng Thiên Mỹ như cái vật nặng nề đè nén trong lòng cô trước kia giờ trở lên mong manh tựa thủy tinh, trong suốt rơi bụp vỡ tan. Còn Trần Kiệt giây phút hôn xong Thiên Mỹ chợt bối rối, nhượng nhịu không nói thành lời.
Hoàn chương 23

Chương 24
 Trần Kiệt thấy Thiên Mỹ cứ đứng im, mắt mở to nhìn chằm chằm mình, liền ngại ngùng, lắp bắp nói:
 - Ta…xin lỗi nàng, nàng nghỉ ngơi đi. – Rồi quay lưng bỏ đi, nhưng khi anh ta vừa đi đến cửa thì Thiên Mỹ kịp hoàn hồn vội hô lên:
 - Đứng lại.
 Trần Kiệt giật mình đứng lại nhưng không hề quay đầu.
 Đối với Thiên Mỹ mà nói đây không phải nụ hôn đầu của cô, thực sự nụ hôn đầu của cô là khi là người mẫu đóng mv ca nhạc. Nhưng nụ hôn này lại rất đặc biệt, nụ hôn của Thiên Mỹ với một nam nhân cổ đại cô đang có tình cảm. Nụ hôn của Trần Kiệt đã đánh thức những suy nghĩ trong lòng Thiên Mỹ, phá tan mọi lo ngại của cô, đập tan sự đắn đo bấy lâu nay của Thiên Mỹ. Giờ đây Thiên Mỹ đã biết rằng lý do cô đến đây vì điều gì ư? Chẳng cần vì bất cứ điều gì đặc biệt, chỉ cần Trần Kiệt cùng cô đi đến chân trời đất bể, nhìn những khuôn mặt hạnh phúc của những người được giúp đỡ đơn giản chỉ là bao gạo nhỏ thế là đủ. Thiên Mỹ mạnh dạn tiến đến chỗ Trần Kiệt, đứng trước mặt anh và nói:
 - Trần Kiệt, huynh định cứ như vậy hôn ta và rồi bỏ đi sao? Ta quyết định rồi Trần Kiệt, huynh là của ta, đừng hòng tơ tưởng đến người con gái khác.
 Sau đó Thiên Mỹ tiến đến hôn lên đôi môi Trần Kiệt, một nụ hôn dài hơn, ngọt ngào hơn ban nãy. Trần Kiệt sững sờ nhưng sau đó anh nhanh chóng mỉm cười và đáp trả nồng nhiệt nụ hôn đó. Đôi môi hòa tan, quyến luyến không rời, hơi thở dồn khi dập lúc đứt quãng. Nụ hôn kết thúc khi Trần Kiệt quyến luyến rời khỏi đôi môi Thiên Mỹ vào khẽ ghé vào bên tai cô thầm thì:
 - Trần Kiệt ta trong lòng chỉ nghĩ đến người dân nhưng từ khi gặp nàng ta đã biết ta còn thuộc về Thiên Mỹ nữa.
 Thiên Mỹ mỉm cười và hỏi:
 - Vậy vị tiểu thư kia huynh định thế nào?
 - Ta vốn chỉ định trêu trọc nàng, vị tiểu thư đó tất nhiên ta sẽ từ chối. Đợi đến khi tìm được thứ nàng cần để trở về ta sẽ chuẩn bị lễ hỏi đến gặp nhạc phụ, nhạc mẫu được không?
 Thiên Mỹ cúi đầu nói:
 - Chờ đến lúc ấy hẵng hay.
 Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiên Mỹ đứng lùi lại rồi quay ra mở cửa. Phu nhân và tiểu thư bước vào. Cả hai thấy Trần Kiệt đang ở đây đều chảo hỏi, vị phu nhân cười hỏi:
 - Trần cô nương không sao chứ, có cần gọi thầy thuốc không?
 - Ta không sao cám ơn hai vị đã quan tâm.
 Trần Kiệt thấy nơi này không nên ở lại thêm, liền nói:
 - Thiên Mỹ hôm qua theo tại hạ đi cả ngày cả đêm nên mệt mỏi, đau đầu chút thôi. Tại hạ hỏi tình hình tiểu muội không sao rồi cám ơn hai vị. Tại hạ về phòng trước hai vị ở lại trò chuyện cùng muội ý.
 Trần Kiệt đi rồi, vị phu nhân đó mới quay ra nói chuyện với Thiên Mỹ:
 - Trần cô nương và Trần công tử đều là nam thanh nữ tú, phụ mẫu hai người thật khéo sinh nữ nhi xinh đẹp, nam nhân tuấn tú. Nhìn cô nương cũng đã đến tuổi gả chồng rồi, chờ khi con gái ta và Trần công tử thành thân xong, ta sẽ tìm một đám tốt cho cô nương. Ta rất mong cô nương giúp đỡ cho mối nhân duyên tốt đẹp này.
 Thiên Mỹ vội nói:
 - Ta có điều này muốn thưa với phu nhân. Thực ra đại ca ta ở quê nhà đã có đính ước với con gái bằng hữu gia phụ, nhưng đã lâu năm không gặp nên nhất thời huynh ấy quên mất xin hai vị lượng thứ cho.
 Nghe Thiên Mỹ nói xong, vị phu nhân đang vui vẻ xởi lởi mặt bỗng biến sắc, tiểu thư ngồi cạnh hoảng hốt quay sang nắm lấy tay vị phu nhân rồi kêu lên “a” một tiếng. Vị phu nhân vội trừng mắt lườm cô rồi lấy lại bình tĩnh quay sang Thiên Mỹ nói:
 - Vậy cô nương xem có thể đón vị hôn thê đó về đây được không, chúng ta không ngại Trần công tử nạp thêm thiếp đâu.
 Thiên Mỹ nhìn cô tiểu thư này đánh giá, cô ta như chột dạ cúi gằm mặt không dám nhìn Thiên Mỹ. Thiên Mỹ nhìn ra tiểu thư nhà này chắc chắn có vấn đề, lẽ nào cô ta câm? Nhưng Thiên Mỹ cũng không quá để ý việc này vì dù có ra sao thì nhất định Trần Kiệt cũng không lấy cô ấy. Thiên Mỹ không trả lời bà phu nhân mà nói mệt rồi muốn nghỉ ngơi, hai mẹ con chủ nhà cũng không làm phiền thêm liền lui ra ngoài.
 Ngày hôm sau, người họ cần tìm đã trở về. Người áo đen Thiên Mỹ đã từng gặp hiện đang đứng ở đại sảnh chờ hai người để nói chuyện. Vừa nhìn thấy Thiên Mỹ ông ta hết sức ngạc nhiên, còn Thiên Mỹ nhìn thấy ông ta không giữ nổi bình tĩnh, chân có phần loạng choạng may có Trần Kiệt đứng bên cạnh khẽ đỡ giả vờ hỏi han:
 - Hôm qua tới giờ muội chưa đỡ sao?
 - Muội không sao.
 Ông ta sau khi nghe giới thiệu về hai người mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Thiên Mỹ có lẽ là đánh giá, có lẽ là muốn xem mình có nhìn nhầm người không. Trần Kiệt hỏi ông ta về hàng hóa, mất một lúc anh ta không dấu diếm nữa mà nói rằng:
 - Hai huynh muội tại hạ đã thất lạc nhau một thời gian giờ mới hội ngộ, trước đây tiểu muội tại hạ có từng hát ở quán trà Thu Cúc tại kinh thành có gặp vị nhị lão gia đây và rất muốn con ốc hôm đó ngài mang đến, chẳng hay tại hạ có thể mua lại con ốc đó không?
 - Thì ra là vậy, thảo nào ta thấy ngờ ngợ đã gặp vị cô nương này, giờ thì không còn nhầm lẫn nữa, cái vỏ ốc ấy thực sự là đồ đáng giá có một không hai, một lão ngư đã bắt được tại biển, nó đặc biệt ở chỗ ban đêm nó phát ra ánh sáng lạ quả thực là vật quý giá.
 - Vậy ngài muốn ra giá bao nhiêu?
 - Cái này…thực ra ta không thể đưa giá cho công tử được vì nó đã bị mất rồi! Ta vốn định mang nó cống lên quan trên để có thể giao thương với triều đình thuận lợi nên mới đến kinh thành, ngày hôm đó ta đến quán trà là để gặp người đó nhưng không ngờ vỏ ốc đã bị lấy mất lúc ta sơ ý rồi.
 Trần Kiệt trầm mặc, Thiên Mỹ cũng không nói gì. Một lúc sau Trần Kiệt nói:
 - Thực ra hàng hóa tại hạ định mua chỉ có con ốc đó, con ốc đó đối với tiểu muội tại hạ rất quan trọng, nay con ốc đã không còn thì tại hạ cũng không thể ở lại thêm. Số tiền hôm qua gửi đại lão ra coi như là tiền chúng ta mạn phép ở nhờ một đêm. Nhờ ngài gửi lời đến đại lão gia, tại hạ và tiểu muội xin được cáo từ tại đây.
 - Việc này…được rồi để ta nói với anh cả, hai người vội vàng đi như vậy chắc để tiếp tục tìm vỏ ốc ta không giữ lại.
 Nhị lão gia nói như vậy chứng tỏ ông ta không hề biết việc gán ghép của tiểu thư của đại lão gia và Trần Kiệt. Thiên Mỹ và Trần Kiệt không có đồ gì đặc biệt vội vàng lên đường ngay.
 Đại lão gia và phu nhân khi ra đến nơi đã không thấy tăm hơi hai vị khách đâu liền tức tối tránh mắng nhị lão gia còn đại tiểu thư thì ngồi bưng mặt khóc. Vị tiểu thư này trong vùng đều biết cô ta có tật nói lắp, tuy đến tuổi cập kê rồi nhưng chưa có người danh giá đến hỏi cưới, làm mối nhiều đám đều không được. Khó khăn lắm mới kiếm được Trần Kiệt từ vùng khác đến không hề biết vấn đề, lại làm người sành sỏi hàng biển, dung mạo tuấn tú, có thể ở rể không chê được điểm nào thì nay con rể lại là con rể hụt. Đại lão gia liên tục quở trách nhị lão gia, đại phu nhân thì liên tục lẩm bẩm “hụt rồi, con rể tốt hụt rồi”.
 Thiên Mỹ và Trần Kiệt thoát được khỏi đó nhanh như vậy quả thật may mắn, không biết vì sao giờ đây khi biết bị mất chiếc vỏ ốc Thiên Mỹ lại thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại Trần Kiệt thấy rất buồn vì cơ hội về ra mắt bố mẹ vợ lại xa vời thêm, không biết bao giờ mới lấy được Thiên Mỹ. Hai người sau khi dùng hết số bạc đó, đi đường thực vất vả hơn, chủ yếu là ngủ trên xe vì không có tiền thuê trọ. Trần Kiệt cũng rất cương quyết chưa cưới được Thiên Mỹ tuyệt đối không mạo phạm quá đáng với cô. Những tháng ngày này hai người khá vui vẻ du sơn hạ thủy, tuy không có nhiều tiền nhưng họ có thể tự bắt thú, hái rau sống như cặp vợ chồng trẻ ngao du thoải mái.
 Trần Kiệt và Thiên Mỹ cứ đi như vậy cho đến vùng Long An thì lại có vấn đề mới nảy sinh, huynh đệ của Trần Kiệt ở đây do sơ sảy đi trộm kho thóc của quan tham để cứu đói đã bị bọn chúng bắt và tra tấn dã man nhiều ngày nay, Văn Sơn không thể một mình ứng phó đành viết thư nhờ cậy Trần Kiệt giúp đỡ.
 Hoàn chương 24

Chương 25

 Ngày Trần Kiệt cùng một số huynh đệ khác lẩn đột nhập vào nhà lao, Thiên Mỹ thấp thỏm không yên, Văn Sơn nói:
 - Đại tẩu à, tỷ đừng có lo nữa, nhất định không có chuyện gì xảy ra đâu, đại ca đã bao nhiêu lần hóa bại thành thắng, lần này bọn đệ đã chuẩn bị rất kỹ rồi.
 - Vớ vẩn ai là đại tẩu của đệ. – Thiên Mỹ liếc xéo Văn Sơn rồi quay sang Trần Kiệt nói: - Trần Kiệt huynh phải nhớ đi thế nào về thế đấy, đừng để ta phải lo lắng.
 Trần Kiệt khẽ vuốt tóc cô mỉm cười: - được ta biết rồi.
 Lần đầu tiên thấy Trần Kiệt lại dịu dàng như vậy cả hội Văn Sơn đề ồ lên, Văn Sơn nhanh tay quay lại phía cậu Bình, nhại lại Trần Kiệt bằng giọng dấm cũng không thể chua hơn:
 - A Bình à được ta biết rồi!
 Rồi cả hội cùng cười lớn, Trần Kiệt mặt đen lại quay sang không nói hai lời lập tức một cước đá bay lũ người nhiều chuyện này. Thiên Mỹ thấy nhóm người họ nhí nhố như vậy cũng bớt căng thẳng hơn.
 Trần Kiệt và các huynh đệ đột nhập vào đêm tối, Thiên Mỹ không yên tâm nên mặc nam trang, đánh xe ngựa tới gần đó nghe ngóng.
 Nhóm Trần Kiệt đột nhập vào cứu người hết sức thuận lợi, nhà lao nơi này lính canh gác không nhiều, họ đi đến đâu bọn lính đều ngã gục đến đó, tuy nhiên đề phòng bất trắc Trần Kiệt sai một huynh đệ đứng ngoài cảnh giới. Nhà lao đi vào khá sâu, không gian ẩm thấp toàn mùi phân chuột phân gián, ánh nến yếu ớt xung quanh khiến họ không nhìn thấy mặt ai với ai, vừa đi Văn Sơn vừa khẽ gọi tên hai người huynh đệ bị bắt, thấy có người đến cứu, nhóm tù binh nhao nhao cầu xin nhưng sợ kinh động lớn nên Trần Kiệt lệnh huynh đệ không được mủi lòng. Sau khi cứu được hai vị huynh đệ ra, ngoài cửa lao huynh đệ canh gác hô lên:
 - Đại ca ngoài kia có biến, bọn chúng mai phục định tóm gọn chúng ta.
 Trần Kiệt bình tĩnh sai các huynh đệ mở hết cửa lao rồi bảo mọi người tuyệt đối không được đi về cùng một hướng kẻo chết chung, họ sau khi thoát ra người tốt cũng có, người xấu bị bắt cũng có nhưng tất cả đều nói rằng nhóm Trần Kiệt đi đâu họ theo đấy. Trần Kiệt nhíu mày suy nghĩ, nếu đi đông vậy chắc chắn chạy không thoát, liền chia huynh đệ thành 3 tốp người đi 3 hướng khác nhau rồi dặn sau đó nhất định phải trở về cùng điểm đã hẹn.
 Lại nói đến Thiên Mỹ sao khi nghe ngóng thấy một toán lính bao vây bên ngoài, số lượng ngày một đông khiến cô lo sợ hội Trần Kiệt khó lòng thoát ra hết. Sau một hồi suy nghĩ Thiên Mỹ quyết định đánh liều đánh ngựa lao ra chỗ bọn lính rồi phi thẳng một mạch. Tên bổ đầu thấy Thiên Mỹ đánh xe ngựa như vậy sợ rằng bọn chúng đi gọi tiếp viện hoặc đi báo bọn bên trong liền sai một trong 3 đội đuổi theo biết đâu tóm gọn được hang ổ bọn cướp. Thiên Mỹ cứ như vậy liều mạng đánh xe chạy về phía trước không rõ mình đi đâu chỉ biết rằng càng ngày càng xa…
 Trần Kiệt và nhóm huynh đệ liều mình đi ra, số lượng quân bên ngoài không đông như tưởng tượng, họ liều mạng đánh trả, 5 người tù bị chết, 3 huynh đệ bị thương, nhưng đều phá vòng vây thoát ra được. Trần Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tập hợp huynh đệ đủ tại điểm giao hẹn Trần Kiệt tự nhiên có dự cảm không lành muốn mau chóng trở lại tìm Thiên Mỹ. Văn Sơn thấy Trần Kiệt như vậy chỉ cười bảo:
 - Để đệ về báo cáo đại tẩu huynh đã toàn vẹn trở về.
 Mọi người đang vui vẻ, thì một huynh đệ lúc đó đứng ngoài canh gác chợt nhớ ra:
 - Đúng rồi, lúc đệ thấy bên ngoài đuốc rất sáng sau đó lại thấy một tốp lính di chuyển đuổi theo một chiếc xe ngựa đang phi thục mạng bên ngoài, đệ ở bên trong còn nghe rõ tiếng thúc ngựa và tiếng hô đuổi theo. Đúng là kì lạ, lúc đó đệ còn nghĩ liệu có phải ai đến cứu viện chúng ta không…
 Trần Kiệt không suy nghĩ vội lấy ngựa trong nhà đi tìm Thiên Mỹ, Văn Sơn lo Trần Kiệt có chuyện vội đuổi theo. Hai người phi tới chỗ Thiên Mỹ đỗ xe chờ nhưng không thấy người và xe đâu, Trần Kiệt càng sốt ruột sợ xảy ra điều gì lập tức phi ngựa tới gần nhà lao nghe ngóng, giờ nơi đó chỉ còn lại đám lính đang hì hục thu dọn xác, chợt một kẻ trong đó nói:
 - Tuất à, cậu thấy toán lính đuổi theo xe ngựa về chưa?
 - Ta thấy họ vừa về, hình như đuổi ra đến tận cánh đồng tha ma bên ngoài huyện cơ mà, xa thật. – Người tên Tuất trả lời.
 - Thế có bắt được người không?
 - Ta cũng không biết nữa.
 Nghe đến đoạn đó, Trần Kiệt liền quay ngựa, lựa đoạn đường khác tìm ra chỗ bãi tha ma ngoài huyện, Văn Sơn cũng phi ngựa theo giúp sức. Hai người phi hùng hục một đoạn thật xa vẫn không thấy tăm hơi đâu, quang cảnh u ám nơi đây cùng bóng tối bao trùm thực sự rất khó tìm thấy được người. Văn Sơn vẫn tích cực tìm cùng Trần Kiệt bỏ qua sự sợ hãi lúc này nhưng một lúc rồi không thấy liền lên tiếng:
 - Đại ca tối thế này dẫu có người thật cũng chắc bỏ đỉ rồi, hay để sáng mai cùng các huynh đệ ra tìm tiếp, đệ thấy chưa chắc đã là đại tẩu đâu…
 Trần Kiệt không nói gì vẫn tiếp tục nhìn ngó tìm kiếm, chiếc xe ngựa Thiên Mỹ thiết kế rất đặc biệt, khi thiết kế chẳng phải cô còn vỗ ngực bảo đảm nó rất an toàn, Thiên Mỹ nhất định không có chuyện gì. Trần Kiệt tin rằng nếu thực sự là cô nhất định là đang núp bọn binh lính, nhất định. Trần Kiệt nghĩ rằng hô to tên cô nhất định cô sẽ nghe thấy giọng mình mà ra:
 - Thiên Mỹ là ta Trần Kiệt, đây nàng mau ra đi, không sao nữa rồi, Thiên Mỹ!
 Không hề có lời đáp lại, Trần Kiệt cứ vừa đi vừa gọi như vậy, yên ắng chỉ âm vang giọng Trần Kiệt, không khí xung quanh càng nhuốm mùi đau thương pha chút ma mị. Văn Sơn lúc đầu cũng hô cùng nhưng khi thấy chỉ có âm của mình vọng lại thật đáng sợ nên chỉ chăm chú tìm xung quanh. Hai người tìm đến tận tờ mờ sáng, khi ánh dương dần dần xuất hiện.Giọng Trần Kiệt lạc cả đi, tâm trạng thì ngày một nặng nề, rối bời” “Thiên Mỹ nàng đã dặn ta nhất định trở về toàn vẹn, vậy mà khi ta đã trở về nàng lại đi đâu rồi? Sao nàng lại ngốc nghếch tự mình dụ địch chứ? Võ công nàng sao có thể chống trả được nhiều người?”, sau đó trong đầu Trần Kiệt suy nghĩ ngày một tiêu cực vô vọng hơn, anh nói với giọng khản đặc vẫn cố nói thật to để Thiên Mỹ đang ở xa có thể nghe được:
 - Thiên Mỹ nàng đừng ngốc nghếch trốn cả ta nữa, ta không trách nàng đâu mau ra đi.
 - Thiên Mỹ ta sẽ không làm việc mạo hiểm nữa, chỉ cần nàng ra, nàng muốn ta đi đâu chúng ta sẽ cùng tới đó được không?
 - Thiên Mỹyyy………
 Tiếng gọi thê lương của Trần Kiệt vang khắp nơi, Văn Sơn nhìn đại ca cũng cảm thấy thương cảm. Chợt Văn Sơn đưa mắt qua nhìn thấy một cỗ xe ngựa, tưởng bản thân hoa mắt cậu chớp chớp, dụi mắt mấy cái, không sao chính là xe ngựa của Thiên Mỹ! Văn Sơn quay sang reo lên gọi Trần Kiệt:
 - Đại ca xe…xe ngựa của đại tẩu kìa!
 Trần Kiệt bàng hoàng còn tưởng nghe lầm nhưng khi đưa mắt sang đúng là chiếc xe ngựa của Thiên Mỹ, bao nhiêu cảm xúc dồn nén giờ như được giải tỏa dần, nhưng Trần Kiệt cưỡi ngựa phi về phía xe nhưng không hề đi nhanh, Trần Kiệt chợt có cảm giác lo lắng “tại sao nàng không nghe thấy ta gọi? không được nhất định không thể có điều gì xấu xảy ra với nàng, nhất định”.
 Khi Trần Kiệt đến nơi, anh từ từ tiến về chỗ chiếc xe, đôi tay run lên khi mở rèm xe, đôi mắt như mờ đục vì cả đêm không ngủ lại luôn căng mắt tìm bóng hình một người con gái. Trần Kiệt mở miệng giọng nói vừa run vừa khản đặc :
 - Thiên Mỹ...
 Nhưng khi Trần Kiệt mở rèm ra thì anh phát hiện trong xe không có người, vậy Thiên Mỹ ở đâu?
Hoàn chương 25
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .